Có những lúc ngẩn ngơ nhìn trời cao, mây bay lượn, lòng tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể mãi bên nhau như những chiếc xe nâng tay inox vững chắc, bền bỉ theo thời gian? Mối tình đầu của tôi trong sáng, vụng dại như những ngày tháng học trò áo trắng, gắn liền với bao kỷ niệm buồn vui. Hôm nay, ngày 8/8/2012, tròn 8 năm ngày chúng tôi chia tay, nỗi đau vẫn âm ỉ trong tôi như vết xước khó phai mờ. 20 ý tưởng kinh doanh buôn bán đồ ăn vặt online đắt khách “hái ra tiền”
Contents
Gặp Gỡ Định Mệnh Và Những Ngày Tháng Hạnh Phúc
Chúng tôi quen nhau trong lớp học ngoại khóa tiếng Anh, khi ấy tôi hơn cô ấy hai tuổi. Cùng trường, cùng sở thích, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, cùng nhau học tập, giúp đỡ nhau tiến bộ. Thời gian trôi qua, tôi đậu đại học và lên Sài Gòn, bắt đầu những ngày tháng xa cách và thử thách tình yêu của chúng tôi. Dù có những lúc giận hờn, cãi vã, nhưng đó lại là gia vị làm tình yêu thêm đậm đà. Rồi cô ấy cũng đậu đại học, chúng tôi lại được ở gần nhau, hạnh phúc như chưa từng có khoảng cách.
Biến Cố Bất Ngờ Và Quyết Định Chia Tay Đau Đớn
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, biến cố ập đến khi chúng tôi còn quá trẻ để có thể giải quyết. Gia đình hai bên xảy ra mâu thuẫn gay gắt không thể hàn gắn. Mẹ cô ấy vướng vào thị phi, gia đình tôi biết chuyện và phản đối kịch liệt. Đúng lúc này, chuyện chúng tôi đã vượt quá giới hạn cũng bị phát hiện. Áp lực từ gia đình, cộng thêm sự xấu hổ, cô ấy quyết định chia tay.
Ngày 8/8/2004, trên ban công khu nhà trọ, nước mắt giàn giụa, cô ấy nói: “Mình chia tay anh nhé, em vẫn yêu anh, suốt đời này chắc em sẽ không yêu ai được như anh…”. Câu nói ấy, cùng với câu hỏi đầy day dứt: “Em sẽ ăn nói với chồng sau này của em như thế nào đây, làm sao em lấy chồng đây?”, cứ ám ảnh tôi suốt những năm tháng qua.
Nỗi Ám Ảnh Quá Khứ Và Hành Trình Tìm Lại Bình Yên
Mỗi lần đi qua những con đường, những nơi kỷ niệm, lòng tôi lại nhói đau. Những mẩu chuyện, những bộ phim về những cô gái rơi vào hoàn cảnh tương tự lại khiến tôi day dứt khôn nguôi. Liệu tôi còn yêu cô ấy? Tôi không chắc. Tôi tình cờ đọc được những email cô ấy tâm sự với người con trai khác, cùng những tin đồn không hay. Dù cô ấy đã giải thích, nhưng tôi vẫn không thể nào quên.
Chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau vì mẹ cô ấy và mẹ tôi làm cùng công ty, nhà cũng gần nhau. Nhưng ngoài ánh mắt nghẹn ngào, chúng tôi chẳng nói với nhau lời nào. Mỗi lần quen ai, hình bóng cô ấy, nụ cười, giọng nói, thói quen, lại hiện về ám ảnh tôi. Tôi thấy có lỗi với những người con gái đến sau.
Giờ đây, tôi sắp kết hôn với một người con gái tôi yêu thương và tin rằng cô ấy sẽ là người vợ tốt. Có lẽ tôi ích kỷ khi muốn quên đi quá khứ, nhưng tôi nghĩ chỉ có như vậy tôi mới không có lỗi với người vợ tương lai. 20 ý tưởng kinh doanh đồ uống mùa hè “hốt bạc”
Bước Tiếp Và Hy Vọng Về Tương Lai
Dù quá khứ có đau buồn đến đâu, tôi cũng phải bước tiếp. Tôi hy vọng mình sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực bên người vợ sắp cưới. Mở cửa hàng tạp hóa cần bao nhiêu vốn? Tôi mong cô ấy cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Dù sao, mối tình đầu vẫn mãi là kỷ niệm đẹp, dù có chút buồn, trong trái tim tôi.